Ngẫm nghĩ bên hoa
A TỬ- TÌNH YÊU CH.Ế.T VÌ TÌNH YÊU.
Trái ngược với tính cách dâm loạn của Mã phu nhân Khang Mẫn (người đàn bà tư thông với Bạch Thế Kính, Toàn Quán Thanh để sát hại chồng mình), thì A Tử- một tiểu ma đầu, gian tà, độc ác, bạo ngược....vv lại có một tình yêu mãnh liệt, có thể ch.ế.t vì người mình yêu.
Trong Thiên Long Bát Bộ, A Tử được Kim Dung miêu tả như một tiểu ma đầu mưu mô, ngang ngược nhất. Ngay từ nhỏ, nàng đã lãnh hội được tất cả tính cách tráo trở, tàn bạo của phái Tinh Tú- mà kẻ cầm đầu là Đinh Xuân Thu đầy mưu mô, quỷ quyệt.
A Tử và A Châu là hai chị em ruột, thất lạc nhau, và cũng thất lạc cha mẹ mình. Cả hai là "con rơi" của Đoàn Chính Thuần. (Em trai Đoàn Chính Minh- vua nước Đại Lý).
Ngày mà nàng gặp được cha mẹ ruột cũng là lúc nàng biết đến Tiêu Phong (tỷ phu), và A Châu (chị ruột nàng). Lúc đó, Tiêu Phong đã thương A Châu, hai người đã hứa hẹn về miền thảo nguyên để chăn dê, nuôi cừu mà không màng đến chuyện giang hồ nữa.
Nhưng trớ trêu, trước khi thực hiện ước hẹn, Tiêu Phong cần làm một việc, là, tìm ra và trả thù tên "đại ca cầm đầu" đã ám hại cha mẹ mình.
Nói về Khang Mẫn, chỉ vì căm giận Tiêu Phong đã không đoái hoài đến tình cảm của mình, cô ta đã vu oan cho Đoàn Chính Thuần (người tình đã bội bạc Khang Mẫn) là "đại ca cầm đầu", cốt là để hai người tàn sát lẫn nhau.
Khi hay tin Đoàn Chính Thuần là thủ phạm, để cứu cha mình, A Châu đã hoá trang làm Đoàn Chính Thuần. Sau đó, cô chịu một chưởng của Tiêu Phong và đã...không qua khỏi.
Đánh lầm vào A Châu, Tiêu Phong đã ôm cô trong đêm mưa gió mà khóc nghẹn. Chính từ bi kịch ấy, A Tử mới nhận ra trong con người lỗ mãng của Tiêu Phong là một trái tim chung tình- một người say đắm với tình yêu. Và nàng động lòng, xao xuyến.
Trước khi nhắm mắt, A Châu có trăn trối với Tiêu Phong là giúp chăm sóc em gái cô- A Tử. Từ đây, định mệnh đã trói buộc "tiểu ma đầu" A Tử và người anh hùng Tiêu Phong lại với nhau.
Có lẽ vì "lửa gần rơm", và vì "trái tim loạn nhịp" của một cô gái mới lớn, nên càng ngày, nàng càng có tình cảm với tỷ phu (anh rể) của mình.
Trong một lần suy nghĩ dại dột, vì muốn Tiêu Phong không rời xa mình, nàng đã dùng ám khí phóng về phía Tiêu Phong. Theo phản xạ, Tiêu Phong đã đánh ra một chưởng. A Tử bị thương nặng. Sau đó, nàng được Tiêu Phong đưa về núi Trường Bạch, đào nhân sâm, giết gấu lấy mật...vv và làm mọi cách để cứu nàng.
Hai năm sống trong bộ lạc, Tiêu Phong chăm sóc cho nàng đủ thứ, kể cả việc tắm rửa, thay quần áo. Có lẽ từ khi có sự chăm sóc và đụng chạm cơ thể của người khác giới, nàng càng cảm thấy hạnh phúc hơn khi nghĩ nhiều về Tiêu Phong.
Nhưng ở đời nhiều mối trái ngang, tình yêu của nàng có nhiều trắc trở; nàng yêu Tiêu Phong bao nhiêu, anh rể càng lạnh lùng và giữ lòng (với A Châu) bấy nhiêu.
Khi Tiêu Phong lên làm Nam viện đại vương, vì sợ Tiêu Phong rời xa, nàng đã gặp và xin "bùa yêu" của người Khiết Đan. Nàng đã cho Tiêu Phong uống thuốc đó với cả tấm lòng yêu thương, hy vọng. Nhưng tiếc thay, đó chỉ là thuốc độc để Tiêu Phong bị bắt giữ.
Sau sự việc, nàng đã trốn thoát khỏi quân Liêu, tìm cách cứu Tiêu Phong khỏi chốn ngục tù.
Trong trận chiến khốc liệt cuối cùng tại Nhạn Môn Quan, vì để cứu giúp người dân hai nước Tống- Liêu thoát cảnh chiến tranh g i.ế.t chóc; và buộc vua Liêu phải thực hiện lời thề (không xâm phạm Tống), Tiêu phong đã dùng mũi gươm tự đâm mình. Chàng đón nhận cái ch.ế.t để đổi lấy sự bình yên cho bá tánh.
Chứng kiến cảnh đó, A Tử khóc nghẹn. Nàng chạy đến, ôm "tỷ phu" vào lòng. Câu nói cuối cùng của nàng mà sao đau như cắt :"Tỉ phu, bây giờ huynh ngoan lắm. Muội ôm huynh thế này mà huynh không đẩy muội ra. Hay lắm, như thế mới được chứ".
Có lẽ đây là lần đầu tiên nàng có được Tiêu Phong trong vòng tay mà không còn sợ bị đẩy ra, nhưng đây lại là lúc sinh ly tử biệt.
Sau khi nói những lời bi thương, thống thiết, nàng đã m.ó.c cặp mắt mình trả lại cho Du Thản Chi (người hết lòng yêu A Tử, và đã tặng cặp mắt cho nàng). Sau đó, nàng đã ôm x.á.c Tiêu Phong cùng nhảy xuống vực núi sâu thẳm, kết thúc một tình đơn phương không hồi kết .
Đức Khang