Thứ Năm, 26 tháng 2, 2015

GIỚI THIỆU BẢN DỊCH BÀI THƠ"QUAN HẢI" ( NGUYỄN TRÃI) CỦA KHANG NGUYÊN

GIỚI THIỆU BẢN DỊCH BÀI THƠ"QUAN HẢI" ( NGUYỄN TRÃI) CỦA KHANG NGUYÊN
Khi giặc Minh bắt cha ông là Nguyễn Phi Khanh đưa về phương Bắc, Nguyễn Trãi đã vì hiếu theo chân cha đến tận ải Nam Quan. Nguyễn Phi Khanh bảo ông trở về lo việc quang phục lại nước Đại Việt, đánh đuổi ngoại xâm, như thế mới là “đại hiếu”, còn theo cha phục dịch, chia sẻ cuộc sống tù đày chẳng qua chỉ là “chữ hiếu tầm thường” mà thôi.
Nguyễn Trãi vâng lệnh, khóc mà trở về, khi đi ngang qua cửa biển Bạch Đằng, nơi ngày xưa hai lần quân ta dùng cọc nhọn đại phá quân Nam Hán và quân Nguyên Mông, ông bùi ngùi ngắm biển, suy gẫm việc hưng suy, tồn vong của các triều đại trước, xúc cảm mà viết nên bài “QUAN HẢI”, một bài thơ nguyên tác bằng Hán văn, lời lẽ, ý tứ vô cùng uyên thâm, khiến cho người đời sau khi đọc lại, cảm xúc bỗng trào dâng lai láng.
關海
樁木重重海浪前
沉江鐵鎖亦徒然
覆舟始信民猶水
恃險難憑命在天
禍福有媒非一日
英雄遺恨幾千年
乾坤今古無窮意
卻在滄浪遠樹煙
Quan hải
Thung mộc trùng trùng hải lãng tiền
Trầm giang thiết toả diệc đồ nhiên
Phúc chu thuỷ tín dân do thuỷ
Thị hiểm nan bằng mệnh tại thiên
Hoạ phúc hữu môi phi nhất nhật
Anh hùng di hận kỉ thiên niên
Kiền khôn kim cổ vô cùng ý
Khước tại Thương Lang viễn thụ yên
Dịch nghĩa
Cọc gỗ trồng lớp lớp trước sóng biển
Xích sắt cũng được trầm mình dưới nước để phong toả như thế
Thuyền có bị lật mới biết rằng dân chẳng khác gì nước
Cậy vào địa thế hiểm trở cũng khó bằng mệnh trời
Họa phúc đều có duyên do, đâu phải chỉ một ngày
Anh hùng để lại mối hận nghìn năm
Xưa nay ý trời đất thì vô cùng tận
Lui về chốn cây cỏ mây trời ở đất Thương Lang xa xôi.
QUAN HẢI
Cọc gỗ trùng trùng giữa biển khơi
Xích ngâm phong tỏa dưới bao thời
Lật thuyền vỡ lẽ dân như nước
Địa thế cũng không cưỡng mệnh trời
Phúc họa nguyên do đâu một sớm
Anh hùng mối hận giữ nghìn đời
Xưa nay thiên ý vô cùng tận
Lui chốn Thương Lang đất cỏ phơi
Khang Nguyên

Chủ Nhật, 22 tháng 2, 2015

CHUYỆN TÌNH HOA PHÙ DUNG

CHUYỆN TÌNH HOA PHÙ DUNG
Sớm mai đón nắng ,sắc hồng phơi
Ngắm đóa hoa xinh tỏa rạng ngời
Nắng nhuộm hoa cho màu thắm thiết
Phù dung trọn vẹn cánh hoa tươi
Em tôi ưa ngắm đóa phù dung
Hoa điểm phấn son nỗi thẹn thùng
Sớm nở tối tàn như luyến tiếc
Cùng mang sắc đẹp nỗi buồn chung
Hoàng hôn buông xuống cánh hoa mơ
Là lúc em tôi thoáng hững hờ
Tôi thấy thương thay màu sắc ngắn
Và thương nàng gợn nét đơn sơ
Để rồi dệt mãi mộng phu thê
Hứa hẹn trăm năm những nguyện thề
Tôi đã yêu em bùng lửa cháy
Rồi mang mộng mị phút đê mê
Có những sắc phai ,những sắc phai
Tình yêu lụi tắt tháng năm dài
Không như hoa nở rồi dần héo
Mà nàng vụt mất giữa phôi pha
Tôi thoáng van em một chút yêu
Tựa như cố níu giữ đôi điều
Và như chút sức mình sau cuối
Vô vọng mà tôi níu ít - nhiều
Tự hỏi lòng sao vẫn nặng lòng ?
Người ta tránh mặt ! lỗi gì không ?
Hay vì người ấy còn lưu luyến
Một chút hương hoa dưới ánh hồng
Phải chăng duyên nợ cách xa nhau
Nàng có còn mong ước hẹn đầu
Hay có còn mong màu áo cưới
Tím hồng hoa nở đến mai sau
Chỉ tiếc cánh chim đã nhọc công
Chung xây tổ ấm giữa hừng đông
Em tôi bỏ mộng ba sinh ngắn
Mới nhận ra em đã có chồng
Tôi tiếc loài hoa ,tiếc bóng hình
Mỗi lần nhìn ngắm nét tươi xinh
Tình yêu tựa cánh hoa phai nắng
Đổi sắc thay hương chuyện chúng mình

Thứ Ba, 17 tháng 2, 2015

TỰ TRÀO

TỰ TRÀO
Cũng chẳng hơn ai,chẳng kém ai
Thế mà bị bắt cũng ra oai
Công an bốn chú khiêng nâng đít
Cảnh sát ba thằng giữ bợ vai
Mấy kẻ kiểm tra màu nước tiểu
Vài người hạch hỏi bản cung khai
Bạo quyền vận dụng khi tra vấn
Chẳng khuất phục ta- nghĩ cũng tài
Khang nguyên.17/2/2015

Thứ Tư, 4 tháng 2, 2015

MÁ LÚM ĐỒNG TIỀN

MÁ LÚM ĐỒNG TIỀN
Ngây ngô má lúm đồng tiền
Tươi tươi một đóa nét duyên rạng ngời
Phập phồng tóc xõa lả lơi
Cái xuân con gái đến thời xinh xinh
Môi còn mọng nở bên mình
Đồng Tiền đã thắm nụ xinh bao giờ
Hôm nay lặng lẽ làm thơ
Đàn lòng canh cánh thẫn thờ rung dây
Người bên đó -kẻ chờ đây
Năm canh cộng với nửa ngày mà lâu
Đồng Tiền hôm trước nơi đâu?
Đề cho hương phấn hương sầu thoảng cơn
Tim yêu rạo rực chờn vờn
Mộng lòng trỗi nhịp chập chờn xa tuôn
Trời xuân trở dạ chiều xuân
Đồng Tiền có biết nỗi buồn mênh mang?
Tự nhiên chợt nhớ mắt nàng
Nhớ đôi má lúm ngỡ ngàng không thôi
Em cười nhoẻn đóa trên môi
Đồng Tiền đọng lại tim tôi lúc nào ?
KN (Tặng cô gái trong hình) Tag with Vo Kieu Trang
02-02-15